XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐÂM LAO PHẢI GẢ THEO LAO 


Phan_27

“Nãi nãi, dù thế nào cũng phải mặc cái này sao?” Là cát phục sắc tứ đoàn kim long, thêm một chuỗi hạt vòng tới vòng lui, còn có cái cát quan thượng – kim mão, thùy châu thoạt nhìn dài loẳng ngoằn. 

“Đương nhiên, hôm nay là lễ vạn thọ của hoàng gia gia con, trước kia hoàng gia gia thấy con còn nhỏ không cho mặc, năm nay con đã mười lăm tuổi rồi đã thành đại cô nương, nên đàng hoàng cung kính thỉnh an Hoàng gia gia.” Đức phi cười nói, vừa bảo cung nữ hầu hạ mình cùng Khuynh Thành mặc cát phục. 

Vất vả hơn nửa canh giờ mới mặc xong y phục, cung nữ nhìn đôi bông tai kia, nhìn Khuynh Thành. 

“Đừng xem, không có xỏ lỗ tai đâu.” Khuynh Thành vừa nói vừa che hai tai mình lại. 

Đức phi cũng đã ăn mặc sẵn sàng, nghe thấy lời của nàng liền nhìn nàng cười cười: “Ta xem cũng phải xỏ lỗ tai cho con mới được, nếu không tương lai còn phải lên kiệu hoa thì đeo ở đâu?” 

“Nãi nãi, cũng không ai quy định nhất định phải xỏ lỗ tai mà? Con không cần, bông tai tháo lên tháo xuống thật mất công.” Khuynh Thành nói. 

“Theo ta thấy là con sợ đau, nha đầu.” Đức phi lại sửa sang cho nàng, sau đó nhìn trái phải, rất hài lòng nói: “Ôi, bảo bối của chúng ta mặc cát phục vào thật là đẹp mắt.” 

“Nãi nãi, con cảm thấy mặc thường phục đẹp hơn.” Khuynh Thành miệng mếu máo. Như khi còn bé thì tốt, tùy tiện tìm văn kiện quần áo xinh đẹp là được rồi, hiện tại mặc y phục cũng phiền phức. 

“Đi thôi, chúng ta tới Trữ cung thỉnh an thái hậu trước đi!” Đức phi cười, nắm tay Khuynh Thành đi tới Trữ cung. Đến Trữ cung, còn chưa tới, các cung nữ phi tần cũng đã dựa theo cấp độ, phẩm chất mặc cát phục đợi ở đó, nhìn tới nhìn lui, các khanh khách trong cung và A ca các phủ cũng đã có mặt, Đức phi nhẹ nhàng cười. 

“Chà, Khuynh Thành mặc quần áo vào lập tức liền nhận không ra, nhìn ra khí thế công chúa ngay.” Lúc Nghi phi tới nhìn Khuynh Thành, sau đó cười nói với Đức phi. 

“Tạ Nghi phi nãi nãi khích lệ, con không muốn mặc, nhưng hoàng gia gia nói đã lớn không thể giống như tiểu hài tử, là công chúa phải mặc y phục công chúa nên mới có bộ dáng này. Nghi phi nãi nãi cũng thật xinh đẹp ạ.” Khuynh Thành cười nói. 

“Khuynh Thành cũng khéo nói chuyện.” Nghi phi nói. 

“Khuynh Thành khẩu chuyết, so với Nghi phi nãi nãi còn thua xa. Có thời gian con nhất định phải thỉnh giáo Nghi phi nãi nãi, còn hy vọng ngài vui lòng chỉ dạy.” Khuynh Thành cười híp mắt nói. 

Nghi phi cười cười, sau đó cùng Đức phi nói chuyện. 

Khuynh Thành cười nhìn Đức phi, “Nãi nãi, nhân gia không nói sai chứ?” 

“Không có, bảo bối rất ngoan.” Đức phi cười. 

Lại đợi một lát nữa, Khang Hy đến, nhóm phi tần theo cấp bậc cùng Khang Hy hành lễ với Hoàng thái hậu, đến phiên công chúa hành lễ thì chỉ có mình Khuynh Thành, sau đó là các khanh khách. Hành lễ với thái hậu xong, lại hành lễ với Khang Hy. Khang Hy nhìn bộ dáng Khuynh Thành, cố ý cả giận than thở: “Bộ dáng này mới giống.” 

Sau Khang Hy lại đến Càn Thanh cung đón nhận thần tử chúc mừng. 

Tựa như vạn thọ tiết hàng năm, trừ ăn uống, còn có biểu diễn. Khuynh Thành nhân cơ hội chạy đi tìm ngạch nương, không ngờ nương cáo ốm không có tới. 

Vất vả đợi đến tối, rốt cục có thể an tĩnh ngồi nghỉ một lát, Khuynh Thành ngồi ở bên cạnh Đức phi buồn ngủ, trong lòng thấy kì quái, nhìn người khác đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có mình luôn buồn ngủ. Tỉ mỉ ngẫm lại, hình như khi còn bé cũng vậy, nghe vở Lí Quỳ chịu tội đều ngủ. Chẳng lẽ tựa như ngạch nương, là hài tử đáng thương, không có một tế bào phong nhã nào? Nhưng mà ta biết điêu khắc nha ~~~ mặc dù bị ngạch nương bóp chết từ trong trứng nước ~~~~ 

Ngẫm lại, Khuynh Thành lại phân tích, coi như không có tế bào phong nhã, bây giờ so với ngạch nương còn có chỗ tốt hơn, đó là viết chữ. Chữ của ngạch nương quả thực không có cách nào đọc được, cũng lạ, dường như a mã lúc nào cũng xem như bảo bối mang theo trong người, phỏng đoán là đang phù phép tránh ma quỷ ~~~~ Khuynh Thành gian manh nghĩ tới. 

“Bảo bối, cười cái gì vậy?” Đức phi cười hỏi. 

“Không có gì, nãi nãi.” Khuynh Thành cười hì hì xong, nhìn cánh tay nãi nãi của mình, có vẻ rất mềm mại, sau đó không khách khí ôm lấy dựa vào. 

“Nha đầu lại nữa.” Đức phi nhẹ nhàng nhúc nhích nhưng không rút cánh tay về. 

Tiệc đến quá nửa đêm, Khuynh Thành đã ngủ ngon, mấy người qua lại nhìn nhân ảnh trên sân khấu kịch lúc ẩn lúc hiện, Khuynh Thành khẩu khí thở dài vô số, không trách được ngạch nương cáo ốm không đến, xem ra ngạch nương thông minh hơn mình. 

Hôm sau, Khuynh Thành đang ở trong chăn vù vù trên mây, đã bị cung nữ gọi dậy. “Bảo chủ tử, mau thức dậy.” Hồng Hỉ nhẹ nhàng kêu lên. 

“Nhân gia ngủ trễ như vậy ~~~~ không dậy ~~~~” 

“Bảo chủ tử, vạn tuế gia truyền ngài.” Hồng Hỉ cười nói. 

“Hơ” lập tức ngồi dậy, Khuynh Thành cau mày: “Hoàng gia gia là cố ý.” Sau đó không cam lòng thay y phục. 

Sớm có tiểu thái giám đang chờ, Khuynh Thành cùng với tiểu thái giám đi tới Càn Thanh cung, trên đường hỏi tiểu thái giám: “Hoàng gia gia tìm ta có chuyện gì a?” 

“Bảo chủ tử, nô tài không biết. Bất quá, vạn tuế gia thần sắc tựa hồ không vui, ngài ~~~” tiểu thái giám do dự mà không nói. 

“Không vui?” Khuynh Thành đảo con ngươi, tỉ mỉ ngẫm lại kỹ hình như mình không có chọc tới Hoàng gia gia, hơn nữa lão đầu tối qua còn cao hứng mà. Nhưng Hoàng gia gia nổi giận cũng rất đáng sợ, cẩn thận cẩn thận. 

Có chút thấp thỏm, Khuynh Thành vào Càn Thanh cung, vào cửa phát hiện Hoàng gia gia đang đứng trước lễ vật mình tặng, không khỏi nhếch miệng cười. 

“Thỉnh an Hoàng gia gia.” Khuynh Thành nói. 

“Nha đầu hẹp hòi, hừ! Năn nỉ trẫm cho xuất cung, mà chuẩn bị cho trẫm lễ vật như vầy sao?” Khang Hy quay đầu lại nhìn cháu gái mình, tiểu nha đầu vẻ mặt đang bất bình. 

“Hoàng gia gia, nhân gia lễ khinh tình trọng, ngài là thiên hạ chi chủ, đồ đều là của ngài, sao ngài vẫn còn hồ đồ, quý trọng cái gì nha? Nhân gia tặng đây chính là đại lễ mà.” Khuynh Thành mếu máo. 

“Đại lễ? Là đại lễ? Cho trẫm.” Khang Hy nhịn cười, hôm qua buổi tối nhìn cũng biết nha đầu có ý tứ, chỉ là không hiểu tiểu tượng đất thị lập bên cạnh ngai vàng là ý gì. 

“Hoàng gia gia, ngài anh minh thần võ, nhìn rõ mọi việc, kinh văn vĩ võ, ý của nhân gia ngài như thế nào không hiểu được! Ngài không cần trêu chọc nhân gia.” Khuynh Thành cười nhìn gia gia. 

“Hừ! Cái gì cũng nói được, đôi khương đưa cho trẫm là ý ‘thống trị giang sơn’? Cũng chỉ có nha đầu ngươi nghĩ ra. Lại đây, nói cho trẫm, tám tiểu tượng đất này là ý gì đây?” Khang Hy hỏi. 

“Tứ di hàm phục, bát phương lai triều.” Khuynh Thành cười nói. 

“Còn cái kia?” Khang Hy chỉ chỉ cái…kia. 

“Cái đó ạ, nhân gia nghĩ hoàng gia gia là người mà, cao xử bất thắng hàn, người nọ là ….cháu gái tri kỷ nhất của hoàng gia gia, cho nên hầu hạ hoàng gia gia dưới gối, bảo vệ hoàng gia gia.” Khuynh Thành tự động tự giác chạy tới ôm cánh tay Khang Hy nói. 

“Nhất định rồi. Trẫm hỏi, cái này có thể bảo tồn bao lâu a?” Khang Hy chỉ. Khương sơn nếu là bị hủy ~~~~ 

“Hoàng gia gia, ngài tự xem xem, mặt này chính là bằng đồng, rất kiên cố. Bên ngoài cũng đã đồ nhựa thông, vạn năm không hủ.” Khuynh Thành cười nói. 

“Vậy tám tượng đất sao đều làm theo cùng một bộ dáng thế này?” Khang Hy hỏi tiếp. 

“Tượng mà! Thứ nhất đại biểu cho tám phương đối hoàng gia gia một lòng kính ngưỡng giống như Khuynh Thành đối hoàng gia gia – thao thao bất tuyệt – kính ngưỡng chi tâm, thứ hai là bùn đất tỏ vẻ xưng thần nè! Thứ ba là làm bằng đất, không chịu nổi đánh! Ngài động động đầu ngón tay nhỏ bé liền bãi binh.” Khuynh Thành nháy mắt to nói. 

~~~~~~~ 

“Hoa ngôn xảo ngữ!” Khang Hy rốt cục cười, cười đến phi thường vui vẻ. 

“Nhân gia đều là vì hoàng gia gia suy nghĩ mà.” Khuynh Thành nói. 

“Nhìn cũng có hiếu tâm, hoàng gia gia thưởng cho thứ gì thì tốt?” Khang Hy cười hỏi. 

“Hoàng gia gia, người là tri kỷ của nhân gia. Đương nhiên là thưởng thứ nhân gia rất muốn.” Khuynh Thành cố ý xấu hổ cúi đầu. 

“Hoàng gia gia thưởng ngạch phụ thì thế nào?” Khang Hy cố ý hỏi. 

“Tốt! Bất quá, nhân gia muốn bản thân tự chọn. Hơn nữa mặc kệ chọn ai hoàng gia gia đều phải đáp ứng.” Khuynh Thành nói. 

“Vậy trẫm sẽ xem hắn là ai đây!” Khang Hy vỗ về râu mép nói. 

“Được!” Khuynh Thành cười hì hì giắt trên cánh tay gia gia. 

Chương 51: Lý do của mẹ vợ Lý Đức Toàn đi vào, đi tới bên người Khang Hy nhỏ giọng bẩm báo, Khang Hy liền cho Khuynh Thành trở về. Khuynh Thành vừa trở lại Vĩnh Cùng cung, thì thái giám Càn Thanh cung đang mang một đống lớn đồ đến nói đều là thưởng cho Khuynh Thành. 

Đức phi cười hỏi: “Nha đầu, buổi sáng sớm lại làm cho hoàng gia gia vui vẻ rồi sao? Còn gạt người ban thưởng hậu hĩnh.” 

“Nào có a, nãi nãi, còn chưa tỉnh ngủ, hoàng gia gia đã túm đem đi.” Khuynh Thành gục ở trên đầu gối Đức phi, tìm tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ tiếp. 

“Túm cái gì, túm mà vui vẻ như vậy, vạn thọ tiết con tặng hoàng gia gia đồ gì thế?” Đức phi cười vang. 

“Đó là bởi vì tặng lễ vật hoàng gia gia cực kì thích mà!” Khuynh Thành rất kiêu ngạo khoe khoang cùng Đức phi. Kể xong, vẻ mặt Đức phi nhìn như có điều suy nghĩ. Khuynh Thành đã sớm vù vù trên mây. 

Sau lễ vạn thọ của Khang Hy, Khuynh Thành lại về nhà. Dù sao Khang Hy đã đáp ứng cho nàng tự chọn ngạch phụ, cho nên phải viết thơ cho Trần Mục Vân bảo Trần Mục Phong vào kinh, sau đó xử lý luôn gậy trúc. 

Không nghĩ tới về nhà đã phát hiện ngạch nương lại dọn đến nông trang dưới chân núi Ngọc Tuyền, cả Nữu Hỗ Lộc ngạch nương cũng đi theo đi. Nhìn thần sắc a mã, Khuynh Thành quyết định cũng đến nông trang. Xem ra ngạch nương… 

Cũng đúng thôi, không thể đắc tội người lòng dạ hẹp hòi, thù dai lắm, tỷ như a mã, đã hồi kinh lâu rồi mà sắc mặt cũng không dễ coi. 

Trần Mục Vân dùng bồ câu đưa tin bảo Trần Mục Phong trung tuần tháng hai đã đi kinh thành, gậy trúc cũng đã xử lý xong. Trần lão gia cùng Trần phu nhân trước mắt cũng sẽ lên kinh. Khuynh Thành ngẫm lại, vui vẻ cười toét tới mang tai. Tốc độ người nhà mình…thật nhanh chóng, mọi việc đều xử lý xong, như vậy bọn họ cũng cần phải gặp Trần Mục Phong, chính là Hoàng gia gia đang diễn trò —— như vậy kết luận lại là: bản thân chỉ có thể đợi cho Hoàng gia gia thành toàn. 

Vì vậy Khuynh Thành liền vô cùng vui vẻ đến nông trang đợi. Không bao lâu sau liền phát hiện không đúng, tại sao cả đám tiểu hài tử nhà các vị bá bá thúc thúc cô cô đều đến đây? Hơn nữa nhất thời tựa hồ không có đi định đi về, chẳng lẽ ngạch nương hiện tại muốn làm ma ma dạy dỗ? Khuynh Thành nghe bên ngoài truyền đến thanh âm vui đùa to to nho nhỏ ầm ĩ, bản thân cũng cười: nhóm người nhà thân thích này thực sự yên tâm để cho ngạch nương mình trông coi hài tử của bọn họ ư, ~~~~~ nhìn một đứa đã bị dạy dỗ thành cái bộ dáng gì cũng không biết nữa. 

Bất quá, nhiều hài tử như vậy ngạch nương làm sao đối phó? Khuynh Thành ngẫm lại, nhảy xuống đất đi ra ngoài nhìn. Nhìn trong viện hình như cũng không có chỗ nào ngồi đặc biệt thoải mái, Khuynh Thành liền nhảy đến sân phơi bên cạnh. 

Đi tới cái cây, nhìn đám nhỏ kia không vượt quá năm tuổi, một đám tiểu quỷ ầm ĩ. 

“Được rồi được rồi, chơi đủ rồi. Bây giờ đứng yên!” Nhan Tử La cười híp mắt.”Giờ bắt đầu, chúng ta sẽ chính thức huấn luyện, nào nào nào, xếp thành hàng xếp thành hàng.” 

Khuynh Thành nghiêng đầu, tư thế ngạch nương giống như là huấn luyện binh nghiệp. 

“Nóng.” Một đứa nhỏ kêu. 

“Nóng cái gì mà nóng? Gió xuân ấm áp, ngày xuân hoà thuận vui vẻ, không nóng.” Nhan Tử La huấn đến, “Đứng yên đứng yên, xếp thành hai hàng.” 

Sau đó đứng ở phía trước cầm cây roi nhỏ nhìn chăm chú, chắc là bọn nhóc này đã từng bị đánh cho nên đều đàng hoàng đứng, đội ngũ hơi cong vẹo. 

“Tốt, không tệ, hàng thứ nhất điểm số.” Nhan Tử La đứng ở bên cạnh hạ khẩu lệnh. –Bất động. 

“Điểm số, không hsao? Không phục tòng mệnh lệnh phải bị đánh ~~~~” Nhan Tử La quơ cây roi. 

Kết quả ~~~~~ Khuynh Thành cười đến té từ trên cây xuống, ngạch nương cười đến ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm bụng, cũng không có thể trách bọn họ, ai bảo đám nhóc khôi hài như vậy ——cả đám cư nhiên chạy tới ôm cây, vẻ mặt còn ủy khuất. Nhìn hai người bọn họ cười như vậy, bọn nhỏ mếu máo nhìn. 

Nhan Tử La cười đến nước mắt chảy ra, xoa xoa bụng đứng lên nói: “Nhóm của Tiểu Bạch viết hai chữ điểm số năm mươi lần.” Sau đó chỉ thấy bốn đứa nhỏ cong miệng đi tới sân phơi -, ngồi xuống cầm nhánh cây bắt đầu viết chữ ~~~~ 

“Ngạch nương, nhà chúng ta không có giấy a?” Khuynh Thành thật vất vả đứng lên hỏi. 

“Có giấy cũng không cần lãng phí – ~~~~” Nhan Tử La cười nói, nhìn mấy đứa nhỏ hàng thứ hai: “Bọn nhỏ, điểm số.”-– Bất động 

“Điểm số!” Nhan Tử La nháy mắt.—-Bất động. 

“Đưa tay ra đây.” Nhan Tử La cầm roi đi tới trước mặt. 

“Nhưng mà bọn họ đi ôm cây cũng không đúng, bọn con cũng phải ôm cây sao?” Một đứa nhỏ hơi lớn một chút hỏi. 

Khuynh Thành lệch qua đầu vai ngạch nương: “Ngạch nương dạy toàn tiểu ngu dốt.” 

Sau đó, bị đám tiểu ngu dốt hung hăng trừng mắt. 

Nhan Tử La cầm roi trên mặt đất viết chữ “Điểm số”, sau đó hỏi: “Hiểu chưa?” 

Đứa nhỏ gật đầu, chỉ nghe đứa nhỏ bị phạt viết chữ bên kia than thở nói: “Lại viết ~~~~ Nhan bá mẫu thực giả phân ~~~ “ 

“Ngạch nương, tại sao có nhiều tiểu hài nhi vậy?” Rốt cục buổi tối để đám tiểu quỷ kia đối phó sau, Khuynh Thành ôm cánh tay ngạch nương hỏi. 

“Còn hỏi? Ai bảo ngươi làm cho hoàng gia gia đắc ý, bọn họ đã lấy bản thân khuê nữ làm chuẩn.” Nhan Tử La nói: “Khuê nữ, xoa xoa bả vai cho ngạch nương.” 

“Ngạch nương, ngài không mệt sao? Bố bố, tiểu tứ cùng tiểu ngũ còn chưa đủ chết người a?” Khuynh Thành than thở. 

“Bố Bố cùng tiểu tứ ở trong cung, lâu lâu mới có thể nhìn thấy Bố Bố bảo bối.” Nhan Tử La nói. Ai, Mẫn Mẫn mất đã nhiều năm, Thành Cổn Trát Bố đã sắp mười tuổi. 

“Ngạch nương, ngài nhớ Mẫn cô cô có phải hay không?” Khuynh Thành ôm lấy cổ ngạch nương, “Ngạch nương, ngài còn có khuê nữ bảo bối cùng Bố Bố bảo bối mà!” 

“Ân, đúng là Bố Bố tốt, Bố Bố bảo bối rất ngoan, cũng không giống như…” Nhan Tử La nghiên con ngươi trừng nhi nữ. 

“Hối hận cũng không được, ngạch nương, ai bảo ngài sinh ra làm chi!” Khuynh Thành cười hì hì. 

“Hối hận nha, khúc ruột ngạch nương cũng bỏ, ban đầu sinh ra nên trực tiếp tặng cho nhà Trần gia Hàng Châu kia thì thật tốt, cũng không cần lo lắng, còn tiết kiệm lương thực ~~~~~” Nhan Tử La cười nói. 

“Ngạch nương ~~~~~” Khuynh Thành kéo dài giọng. 

“Được được, biết là nhà chồng. Nha đầu chết tiệt kia, nói cho biết, chưa được hai mươi tuổi không được cùng Trần Mục Phong đồng giường cộng chẩm.” Nhan Tử La chỉ cái trán nhi nữ. 

“Tại sao? Ngạch nương?” Khuynh Thành hỏi. 

“Ngạch nương không phải đã nói sao, sớm kết hôn không có lợi.” Nhan Tử La 

“Nhưng ngạch nương, bọn ta đã thành thân ~~~~” Khuynh Thành nhắc nhở. 

“Không tính. Cũng không gặp được sao có thể tính chứ. V�không phải nuôi không sao?” Nhan Tử La nói. 

“Vậy làm sao bây giờ, ngạch nương?” Khuynh Thành hỏi, trái lại không sao cả. 

“Có thể làm sao bây giờ, đợi gia gia xử lý đi.” Nhan Tử La thở dài. 

Xa nghĩ năm đó, bản thân sinh hài tử không có quyền chủ động, nhưng hôm nay cả gả hài tử cũng không có quyền lựa chọn, nếu không phải “Tìm cái chết” phải đem khuê gả đi, không chừng hài tử phải gả đến cái xứ khỉ ho gì… 

Chỗ này ~~ xã hội thật sự là làm cho người ta quá buồn bực ~~~~ 

“Khuê nữ, cảnh đêm Tần Hoài đẹp không?” Nhan Tử La hỏi. 

“Xui quá ngạch nương, căn bản là không thấy được cái loại đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đó.” Khuynh Thành bĩu môi, chỉ nhìn đến quần dong chi tục phấn. 

“Đó là đi không đúng thời gian, không đúng địa điểm.” Nhan Tử La cười nói. 

“Nhưng mà ngạch nương, bọn ta cũng đi qua thanh lâu, chỉ thấy được người tạm coi như là xinh đẹp.” Khuynh Thành nói, “Bọn ta còn bắt cóc nàng mang đi… Ai nha, quên mất, mang đi đâu nhỉ?” 

~~~~ bốp ~~~~ 

“Làm sao vậy, ngạch nương? Sao lại đánh?” Khuynh Thành trợn mắt con ngươi. 

“Làm sao? Chuyện như vậy đã làm rồi, sao còn phải nói ra? Xì, nói cho biết, nếu ở đây mà đem chuyện thanh lâu kia ra nói thì đập chết ngươi rồi treo lên.” Nhan Tử La nói. 

“Ngạch nương, bên ngoài rất đen.” Khuynh Thành giọng lành lạnh. 

~~~~~ bốp ~~~~ 

“Vậy cũng không cần thổi phồng.” Nhan Tử La nói”Ngủ ngủ.” 

Tức thì trong óc bắt đầu phác thảo hình ảnh Kim Lăng mỹ nhân ~~~~ nước miếng tràn ra ~~~~~ 

“Rốt cục ngươi coi trọng Trần Mục Phong cái gì? Giống như quả cân!” Nhan Tử La hỏi khuê nữ của mình. 

“Không biết!” Khuynh Thành rất sảng khoái đưa ra đáp án: “Ngạch nương, tại sao ngài cho gậy trúc vào phủ?” 

“Dù sao cũng phải tìm đường ra a! Không cho vào phủ, hoàng gia gia có thể để cho nàng sống hay không là cả một vấn đề, dù sao cũng là mạng người, mặc dù phá hỏng tâm tư nhi nữ, nhưng mà tội cũng không đáng chết, cũng không thể bởi vì đắc tội, tranh giành người mà chết! Ngạch nương vì tích đức đi!” Nhan Tử La nói. 

“Ngạch nương, năm đó nàng ta thật sự bò lên trên giường a mã?” Khuynh Thành cười hì hì. 

“Hỏi a mã đi! À, vấn đề xấu xa không nên hỏi.” Nhan Tử La nói. 

“Ai nha, tính hay! Ngạch nương, buổi tối ngài ghen?” Khuynh Thành cười hỏi. 

“Khuynh Thành, muốn bị đánh có phải hay không?” Nhan Tử La nói. 

“Ngạch nương, hỏi ngài một vấn đề được không?” Khuynh Thành nói. 

“Hỏi đi!” Nhan Tử La đáp án vẻ rất nho nhã. 

“Ngạch nương, ngài thích a mã cái gì?” Khuynh Thành hỏi, khẩu khí có ti tí chờ mong cùng ~~ tò mò! 

“A?” Khẩu khí Nhan Tử La có chút nghi hoặc, vấn đề này còn chờ nghiêm mật luận chứng, “Đợi ngẫm lại.” 

“Được!” Khuynh Thành ngẩng đầu ôm cánh tay ngạch nương. 

Qua một lúc, Khuynh Thành sắp ngủ ~~~~ 

“Khuê nữ, vấn đề này rất khó trả lời.” Nhan Tử La nói 

“Tại sao?” Khuynh Thành hỏi. 

“Bởi vì còn thực không nghĩ ra được a mã ngươi có chỗ nào làm người khác thích, đầu tiên là vẻ mặt a mã ngươi không phù hợp, nhắm mắt lại ngẫm lại, chỉ có thể nghĩ đến bản mặt trắng bệch của a mã ngươi! Hàng thứ yếu, a mã ngươi nói chuyện~~~ không cần nghĩ cũng biết mà? Sẽ không dễ nghe, lại lần nữa, nhân phẩm a mã ngươi có vấn đề~~~” Nhan Tử La đang nói bị tiếng kinh hô nho nhỏ của Khuynh Thành cắt đứt. 

“Ngạch nương, nhân phẩm a mã chỗ nào có vấn đề? Ngài chửi bới a mã!” Khuynh Thành nói, khẩu khí kiên định, nhân phẩm a mã thật tốt, thanh chính liêm khiết. 

“Có nhiều nữ nhân như vậy, nhân phẩm có thể tốt ở chỗ nào ~~, Trần Mục Phong mặc dù có ngu một chút, bất quá so với a mã ngươi còn tốt hơn, lúc đầu hắn biết thương ngươi. Bất quá, nói đi nói lại, không phân rõ người tốt người xấu cũng là vấn đề, sau này phải dùng học vấn trong cung dạy dỗ hắn thật tốt!” Nhan Tử La nói. 

“Dạ! Nhưng ngạch nương, trong lòng ta nhớ ra cũng rất tức giận, cây gậy trúc kia thật đáng ghét!” Khuynh Thành nói. 

“Trần Mục Phong là người cứu mạng rơm rạ cuối cùng, nàng ta bất quá là muốn nửa đời sau sống được tốt, tình cảnh có thể hiểu.” Nhan Tử La nói 

“Ngạch nương, không đồng ý! Nếu như hại người để đổi lấy bản thân sống được tốt không phải là rất thất đức sao?” Khuynh Thành nói. 

“Ách ~~” Nhan Tử La nghiêng đầu nhìn bản thân khuê nữ: “Vấn đề này rất thâm ảo ~~~ “ 

“Ngạch nương, dùng câu này gạt người ta từ nhỏ đến lớn!” Khuynh Thành nói 

Chương 52: Mẹ vợ ra tay Đến tháng tư mà Khang Hy cũng không có bất kì động tĩnh gì, Khuynh Thành nhẫn nại, trái lại ngạch nương lại có chút sốt ruột, sợ Khang Hy kích động không muốn mang Khuynh Thành gả xa như vậy. Cho nên Dận Chân đến, Nhan Tử La liền lòng như lửa đốt hỏi. 

“Lão đầu tử rốt cục là có ý gì đây? Đợi nữa thì hoa tàn héo úa.” Nhan Tử La hỏi. 

“Lão đầu tử đã cho bọn Tam ca đi xem qua, rất vừa lòng.” Dận Chân nói. 

“Rất vừa lòng cũng nhanh quyết định đi, vạn nhất để cho nhà người khác cướp đi làm sao bây giờ? Thật vất vả có người nguyện ý lấy khuê nữ.” Nhan Tử La đảo ánh mắt, “Không đúng nha, tại sao nhà chúng ta gả con, bọn họ có quyền nhìn, ngạch nương lại không tư cách nhìn.” 

“Gia cũng không có nhìn.” Dận Chân nói. 

“Ha hả ~~~~ Ung Vương gia, chúng ta đi xem một chút đi! Cả con gái của ngươi cũng dám cưới, quả thực ——” Nhan Tử La cười. 

“Quả thực cái gì?” Dận Chân liếc nhìn nàng một cái, nhìn ánh mắt nọ cũng biết không có lời gì hay. 

“Quả thực rất có tinh thần xả thân ‘ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’.” Nhan Tử La cười nói. 

“Nói nhảm.” Dận Chân rốt cục trợn mắt. 

“Đừng nói nhảm hay không nhảm, dù sao mai rãnh rỗi, ta đi xem cho rõ.” Nhan Tử La ngẫm lại, “Nhà bọn họ có cửa hàng gạo phải không?” 

Dận Chân gật đầu. 

“Vậy mai chúng ta đi mua gạo tốt.” Nhan Tử La chống cằm tính toán, sau đó gọi Bách Hợp đến, phân phó thay đổi như thế như thế. Bách Hợp hồ nghi đi ra. 

Hôm sau trong thành trời tờ mờ sáng, mọi người còn chưa thức, ngạch nương và a mã của người nào đó ra khỏi cửa. 

Của hàng gạo Tô hồ Trần gia mở cửa thật sớm. Trần Mục Phong mỗi ngày đều phải tự mình đến đây trông coi. Nhìn thấy chưởng quỹ đang bất đắc dĩ nhìn đôi vợ chồng nọ không ngừng lắc đầu. 

“Nhân thúc, có cái gì không đúng sao?” Trần Mục Phong hỏi. 

Trần Nhân mới phục hồi tinh thần, “Thiếu gia, hai vị kia đến xem gạo đã hơn nửa canh giờ rồi, họ thiếu điều đem gạo của chúng ta ra giẫm lên nữa thôi, nhìn không giống như là bộ dáng mua gạo.” 

“Mặc kệ đi! Mấy ngày nay có chuyển gạo đến không?” Trần Mục Phong thu hồi ánh mắt hỏi. 

“Có.” Người làm đáp. 

Bên kia, thiếu phụ tuổi trẻ vẫn còn tiếp tục hỏi, nam nhân mặc y phục vải thô bên cạnh chỉ là chắp tay mà đứng, cũng không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ cảm xúc. 

“Hỏa kế, có đúng gạo này là gạo là năm ngoái không?” Thiếu phụ lại lần nữa khẳng định. 

“Thưa phu nhân, chắc chắn là gạo năm ngoái. Lúa năm nay còn chưa xuống giống, cho nên gạo năm ngoái này là tốt nhất.” Hỏa kế kia sắp điên rồi. Vị phu nhân lại hỏi càng cực kỳ tỉ mỉ, nào là lúa này thu hoạch ở đâu, khi nào thì xát thành gạo, lúc nào vận chuyển lên thuyền, mất bao lâu mới vào tới kinh thành …v.v. 

“…giống thật!” Nhan Tử La hình như đang tự nói với mình, mới vừa rồi nhìn thấy người nọ ắt hẳn là Trần Mục Phong, nàng nhìn hắn rồi nhìn lại người bên cạnh mình, miệng mếu máo, thật sự là bộ dạng hai người này~~~~~ 

“Phu nhân quyết định rồi?” Hỏa kế nhìn thấy trước mắt có chút ánh sáng. 

“Hết rồi sao, kỳ thật là ta muốn mua gạo cũ tứ niên (gạo cũ để bốn năm).” Nhan Tử La nói hết câu liền cảm giác được bị Dận Chân trợn mắt. 

~~~~~~~~~ 

“Phu nhân, cửa hàng của chúng ta không có gạo cũ.” Hỏa kế rên rỉ, muốn chết muốn chết, hỏi hơn nửa canh giờ, thì ra là muốn mua gạo cũ. 

“Ai, khó quá. Tất cả cửa hàng lớn nhỏ trong kinh thành hiện thời không có tứ niên gạo cũ, cha, làm sao bây giờ đây?” Nhan Tử La nhìn về phía Dận Chân. 

Cha ~~~~? Dận Chân nhàm chán nhìn nương tử của hắn. 

“Vậy thì thôi.” Dận Chân nói, chọn lựa hơn nửa canh giờ, làm người sao có thể làm vậy, hỏa kế đều sắp khóc. 

“Như vậy sao được? Đại phu nói thuốc dẫn thế nào cũng phải là gạo cũ Tô Châu để bốn năm.” Nhan Tử La nhìn hỏa kế: “Hỏa kế, người xem xem có thể … giúp ta việc này hay không? Chúng ta cũng thật sự không có cách khác, cửa hàng gạo to nhỏ trong kinh thành chúng ta đều đã đi qua hết.” 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .